Thứ Hai, 9 tháng 5, 2016

TỔ QUỐC ĐANG CHỜ 
NHỊN ĐŨ CHƯA?
Với con người sống trên đời thì chuyện ăn uống để bảo dưỡng thân xác là điều tất yếu. Cứ nhìn trẻ sơ sinh khi cất tiếng khóc chào đời, chỉ cần đưa vú mẹ vào miệng là nín ngay và bú cách ngon lành. Ấy là chưa kể ngay từ khi hình thành bào thai trong lòng mẹ, thì thai nhi cũng không thể thiếu máu huyết của người mẹ truyền cho để tăng trưởng. C ngữ có câu: : "Dân dĩ thực vi thiên". Câu c ngữ này dùng đề cập đến cái đói, cái rách thể chất, mà cao hơn thế, nó nêu lên một triết lý sống, một quan điểm sống làm nền tảng đạo đức con người.


Đói thì phải kiếm miếng ăn, rách thì phải lo cái mặc; nhưng kiếm ăn, tìm mặc phải bằng chính sức lực của mình, không trộm cướp, gian tham, lường gạt. Người dân thường coi cái ăn to bằng trời, từ đó để thấy rằng miếng ăn là một phần rất quan trọng cho sự sinh tồn của con người và các sinh vật trên quả địa cầu.
Một nhà nước vì dân trước hết phải nghĩ đến cái bụng của dân. Cái bụng của dân yên thì nước thái bình, thịnh trị. Vấn đề căn bản nhất trong xã hội loài người, xưa cũng như nay, mà đòi hỏi tối thiểu là "Dân dĩ thực vi thiên". (Chữ THIÊN đây là Trời, có nghĩa là cao hơn hết, quan trọng nhất. Đất nước ta được trời ban cho nhiều lợi thế trong việc sản xuất và phát triển nông nghiệp. Từ xưa đến nay, bất cứ triều đại nào trong lịch sử cũng coi nặng về việc trồng cây lúa nước, đây là vấn đề căn bản cho nghành nông nghiệp của nước ta. Vì thế, các vị vua trong quá khứ trước khi người nông dân cấy lúa xuống ruộng - gieo mạ mùa xuân phải tế tự, đến khi thu hoạch mùa thu củng phải tế tự. Nhà vua hay hoàng hậu phải đích thân xuống ruộng canh tác như một nhà nông, ngày lễ truyền thống này của Việt tộc gọi là " Lễ Tịch Điền".
Dưới triều Đại Hành Hoàng Đế nhà Tiền Lê (980 – 1009), được tổ chúc rất trọng thể sau đó được tiếp tục và trở thành một lễ hội truyền thống kéo dài đến thời nhà Trần. Lễ tịch điền tổ chức vào sau tết, nên cũng là một ngày hội xuân có triều đình tham dự. Các vua quan lần lượt xuống ruộng cày một vài luống đất nhằm khích lệ người nông dân chăm lo cầy cấy để phát triển nông nghiệp. Sau khi làm lễ cúng Thần Nông, nhà vua đích thân xuống cày 3 luống, các vương tôn cày 7 luống, quan quyền cày 7 luống, sĩ phu cày 9 luống. Sau đó thửa ruộng này sẽ được chăm sóc đặc biệt, và sản phẩm sẽ dùng để tế lễ cho năm sau. Các vua nhà Lý cử hành lễ Tịch Điền rất trọng thể. Các vua nhà Trần vẫn giữ lễ này, nhưng vì có chiến tranh với quân Mông Cổ, lễ cử hành đơn giản. Qua đời nhà Hậu Lê, đến đời nhà Nguyễn, lễ này được vua Minh Mạng rất chú ý, và lễ được cử hành long trọng.


Mục đích của các ông vua đích thực, của các vị lãnh đạo đất nước chân chính là phải làm cho nhân dân một cuộc sống ấm no hạnh phúc. ? Xét cho cũng thì đất nước nào ở bất kỳ giai đoạn nào, cũng đều là của nhân dân, do nhân dân làm chủ, chứ đâu phải của một cá nhân hay một nhóm cá nhân nào đâu. Lật dổ vương triều, chế độ do nhân dân, lập ra chế độ mới thì cũng do nhân dân. Như vậy nhân dân chính là người làm chủ và quyết định vận mệnh của dân tộc, của đất nước.


SAU 41 NĂM DƯỚI SỰ CHĂM SÓC CỦA ĐẢNG
NÔNG NGHIỆP CỦA VN ĐI TRƯỚC VỀ SAU

Từng đứng đầu thế giới về xuất khẩu gạo, nhưng chẳng bao lâu Việt Nam đã bị Thái Lan rồi Ấn Độ và cả Campuchia qua mặt. Mới nghe ai cũng cảm thấy sốc, nhưng nghĩ lại thì đây là điều hiển nhiên. Bởi, trong khi các nước luôn đổi mới, thì nghành nông nghiệp của VN dậm chân tại chỗ từ 1996 cho đến hôm nay đã gần 20 năm. Một giấc ngũ khá dài cho nền nông nghiệp VN, nên nông dân mãi lao đao và nghèo khó. Đứng đầu nghành NN là một Bộ Trưởng tốt nghiệp nghành NN từ Liên Xô, ông Cao Đức Phát. được bổ nhiệm làm quyền Bộ trưởng từ tháng 7 năm 2004. Ngày 3 tháng 12năm 2004, ông được chính thức bổ nhiệm làm Bộ trưởng. https://vi.wikipedia.org/wiki/Cao_%C4%90%E1%BB%A9c_Ph%C3%A1t
Thế nhưng da mặt của ông này đưọc bọc bằng da tê giác, nên không bao giờ biết đến hai chử thô bỉ là gì?  Vẩn tiếp tục ngồi lỳ trên cái ghế Bộ Trưởng 22 năm qua.



Gần 20 năm qua các quan chức ngành nông nghiệp Việt Nam hầu như chẳng có bước tiến nào khả quan hoặc có kế hoạch hiệu quả nào đáng kể để phát triển ngành nông nghiệp. Quan trọng hơn, thời gian gần 20 năm này các công ty xuất khẩu gạo ngoài việc kiếm lợi nhuận kết xù từ người nông dân thì nói chung chẳng có kế hoạch gì để nâng vị thế hạt gạo. Hình ảnh dễ thấy nhất là các Tổng công ty lương thực giàu có kết xù, còn người nông dân kiếm ăn vất vả, con cái nghèo đói ngay trên chính mảnh ruộng tươi tốt của mình.

Không thể nghi ngờ gì nữa, năng lực của những người lãnh đạo ngành nông nghiệp trong bao nhiêu năm qua là quá hạn hẹp. Nhiều chính sách về nông nghiệp không có giá trị thực tế. Nếu chúng ta không có chính sách tốt thì hãy học hỏi các nước lân cận, thậm chí là ngay cả Camphuchia. Đừng ngủ quên trên quá khứ xa vời và khư khư giữ những điều kém cỏi. Bởi như thế thì người nông dân còn khổ dài dài trên cánh đồng của mình và kéo theo đó là bao hệ lụy xã hội khác http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/dung-de-dan-doi-tren-canh-dong-phi-nhieu-20150929102225227.htm. Những lời bình trên là không các phản động nước ngoài bình, mà từ các loa thông tin của đảng trong nước.


Những quan bị thịt đầu nghành nông nghiệp sau nhiều năm hoạt động cũng không hề có một chiến lược cụ thể nào cho vùng ĐBSCL thoát hay giãm bớt được các cơn hạn mặn xâm nhập gây thiệt hại nặng nề cho vùng sản xuất luá gạo bậc nhất của VN từ đầu năm 2016 đến nay. Việc hạn mặn là việc rất thường hay xãy ra ở ĐBSCL, đây không phải là việc mới mẻ gì, do đó việc sản xuất lúa gạo thất thường của VN là điều khó tránh. VN chúng ta được các nhà khoa học trên thế giới định giá là trung tâm hoạt động cây lúa nước lâu đời trên thế giới, nói một cách khác là cái nôi của thế giới về lúa gạo. https://vi.wikipedia.org/wiki/V%C4%83n_minh_l%C3%BAa_n%C6%B0%E1%BB%9Bc
Nhưng với sự chăm sóc của các đỉnh cao trí tuệ của đảng, thì nông nghiệp VN đang lao dốc vối tộc độ cao. 

Với khoảng 70 % dân số là nông dân, mt lực lượng đáng kề về con số nhân sự. Đói nghèo về vật chất đã là điều đáng sợ, nhưng đến nghèo đói tinh thần thì càng đáng lo hơn. Khi cả hai cơn đói cùng tồn tại trong một con người thì rất dễ sinh ra “Bần cùng sinh đạo tặc”, “Đói ăn vụng, túng làm liều”. Ai cũng biết ngày nay công nhân đình công, dân đi biểu tình là chuyện bất đắc dĩ, phải hành động để duy trì cái no cho bụng. Từ đầu tháng tư 2016, cá chết, biển bị nhiễm độc vì chất xả thải nơi khu công nghiệp Vũng Áng Hà Tĩnh do tập đoàn Formosa Đài Loan gây ra, đưa đến việc mất thu nhập, đe doạ đến công công ăn việc làm của ngư dân và huỷ hoại môi sinh của các vùng ven biển miền Trung. Vì thế việc tham gia biểu tình từ 2 tuần nay, đó là mệnh lệnh từ cái “Dĩ thực vi thiên” mà ra. Bụng đói thì đầu gối phải bò, phải đấu tranh cho cái bụng được no là hợp với lẽ trời.


Công nhân đình công là để có cái “ăn no, mc ấm”, ông chủ nào muốn công nhân cần cù làm việc siêng năng cho mình thì phải biết chăm sóc miếng ăn cho họ được chu đáo. Nhưng buồn thay không mấy ông chủ chịu biết điều đó, nhiều khi chủ nhân còn giả vờ như không biết đện việc chu toàn phúc lợi cho công nhân của mình. Nhiều ông chủ chỉ muốn công nhân sống bằng không khí, nhất là các ông chủ đi tìm thị trường công nhân rẻ, để có được nhiều lợi nhuận trong kinh doanh. VN là mt nơi đáp ứng nhu cầu công nhân rẻ mạt so với các nơi khác trong khu vực.
Trong lăng kính chính trị, bất cứ đảng cầm quyền nào đều phải biết đến cái nguyên lý " Dân dĩ thực vi thiên". Một khi đảng cầm quyền không có khả năng để tạo hạnh phúc cho người dân, thì việc người dân nổi loạn để lật đổ chính quyền là đều đương nhiên. VN trong bối cảnh hiện nay, một đất nước đang được cai trị bởi một tập đoàn Mafia bán nước hại dân, sẳn sàng làm kiếp chó bên cạnh chủ Bắc Kinh.

Người dân nghèo VN tự hỏi:

Nếu một đất nước thường tự hào là giàu tài nguyên này, cái quê hương “rừng vàng biển bạc” này là của nhân dân, sao nhân dân nghèo khổ đến vậy? Tại sao những chàng trai nông thôn chân lấm tay bùn vẫn ở nhà tranh vách đất? Sao những cô gái quê phải lên thành phố bán thân? Sao bác phu xích lô vẫn còng lưng đạp mỗi ngày, sao lớp trẻ con nhà lao động phải nhễ nhại mồ hôi trong các khu chế xuất, các mỏ than, các nhà máy chế biến hải sản, lâm sản, nông sản…chỉ để kiếm chưa đến một trăm đô la mỗi tháng? Sao nhân dân lao động vẫn phải chui rúc trong những căn nhà tồi tàn chật hẹp?
Nếu rừng là vàng, biển là bạc thì vàng ở đâu, bạc đi đâu, mà mỗi lần làm đường, xây cầu lại phải vay vốn ODA, vay vốn Ngân hàng Thế giới, Quỹ tiền tệ Thế giới… để xảy ra những vụ tham nhũng nhục nhã như PMU18, như vụ cầu Văn Thánh, như vụ PCI Nhật Bản…và hàng ngàn vụ khác? Nếu đất nước này là của nhân dân thì sao dầu mỏ khai thác nhiều như vậy mà dân không giàu? mà Đảng lại giàu?
Nếu đất nước là của nhân dân sao lại chỉ có một nhúm tài phiệt đỏ phất lên nhờ tham nhũng, kinh doanh rừng, biển, đất đai và lúa gạo… trong khi nhân dân thì bị cướp đất, rừng thì bị phá, thóc lúa thì bị thương lái ép giá, đẩy nông dân vào kiếp sống bần cùng?
Ngày xưa thì đất nước là của vua chúa, thì ngày nay đất nước là của các đảng, các đảng viên thay nhau gặm nhấm.

Còn nhân dân thì sao?

Ngoại trừ số ít giàu có ở các đô thị lớn, đại đa số nhân dân lao động, công nhân, nông dân, công chức, tư chức ăn lương…chỉ có được một căn nhà nhỏ, một mái tranh nghèo, một cái ổ chuột tối tăm trong xóm lao động hay dưới gầm cầu. Nhân dân chỉ có cái tổ chim bé nhỏ của mình, nhân dân chỉ có vại cà, con mắm, củ khoai, rẫy bắp, chiếc xích lô đạp, chiếc xe máy để chạy xe ôm, để đi làm mỗi ngày.
Nhân dân không có ai bảo vệ, chỉ biết chạy trối chết khi bị công an đem xe tới xúc về đồn để “làm sạch thành phố.”
Ngược với thời chiến, bao giờ nhân dân cũng bị xem như một thứ “tài nguyên”, một “nguồn cơ bắp dồi dào” sẵng sàng cung cấp cho chiến trường để giành thắng lợi trong các cuộc chiến tranh xâm lược mang danh nghĩa “giải phóng” “chống ngoại xâm” “thánh chiến” “vệ quốc”
Tội nghiệp cho hàng trăm thế hệ những người lính đã ngã xuống trong các cuộc “chiến tranh thần thánh” ấy để rồi cuối cùng đất nước lại lọt vào tay một nhúm “Mafia đỏ” chuyên nghề vơ vét.
Dân là dân nước nước là nước dân ( Phan Bội Châu). “Đất nước” và “Nhân dân”như hình với bóng gắn bó mật thiết với nhau, rất gần gũi, rất thân thiết, có quan hệ máu thịt với nhau, thậm chí không thể tách rời nhau. Nếu như không có mối quan hệ tương quan ổn định giửa nhà nước và nhân dân thì phát sinh ra xung đột là điều khó tránh. Con người Việt Nam dưới chế độ CS không hiện diện, chỉ có Đảng hiện diện. Vì thế Đảng có quyền tham nhũng mà nhân dân không được lên tiếng.
Vì thế chính quyền các cấp có thể làm sai mà dân lên tiếng thì bị đem bắt bỏ tù. Vì thế mọi tài nguyên và phúc lộc đang dồn về một tập đoàn tham nhũng do Đảng lãnh đạo.

Khi "Nhân Dân" không còn được quyền làm chủ, khi Đảng cướp mất tiếng nói và cả mạng sống người dân thì còn gì để nói đến hai chữ "Đất Nước"?? Đảng đã làm nghèo nhân dân, đảng cướp mất các quyền tự do căn bản, đạp trên đầu của nhân dân mà đi...vậy mà nhân dân vẩn có thể nhịn mãi được sao? cái gì rồi cũng có cái giới hạn của nó, cái bụng của nhân dân ngày hôm nay đã bị đảng bóp vò từng giờ từng phút.

Phải chăng chúng ta đang để những kẻ bất xứng quyết định số phận của chúng ta? Các thế hệ cha ông của chúng ta có yếu đuối cúi đầu chấp nhận như thế không? Các dân tộc khác, từ Đông Âu đến Bắc Phi, có cam chịu như thế không?
Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi chấp nhận làm nô lệ cho tội lỗi, chấp nhận nghèo hèn; khi mà tổ tiên chúng ta đã không tiếc máu xương đổ xuống chỉ vì một mong muốn cho cháu con sống xứng đáng với giá trị của những con người? Nay dưới sự cai trị của Cộng sản, chúng ta đã nhận ra sự thật, một sự thật nhục nhã, đó là dân tộc chúng ta đã bị đánh lừa, đổ biết bao xương máu để rồi phải sống cuộc đời còn bị kềm kẹp, tụt hậu, khổ cực và thiếu nhân phẩm còn hơn trước nữa!

Tóm lại: Dân tôi không thể nhịn mãi được mà phải dây đi thôi. Dậy để nghe tiếng kêu cứu, vọng về từ biển cả, dây để thấy miền trung nước tôi, trắng màu xác cá. Dậy đi! để thấy nổi đau của hàng chục triệu nông dân, ngư dân đang thống khổ vì hạn mặn và biển ngộ độc.

Dậy đi đồng bào ơi!! để thấy, một đất nước Việt Nam với lịch sử bốn nghìn năm, ngoan cường mà phải chịu sự dẫm đạp của một bọn người vô lương, cầm thú đang làm tay sai cho Tàu cộng, một đám con hoang đang phản bội lại dân tộc và tổ quốc VN, chấp nhận kiếp làm thái thú tại VN. Giờ phút thiêng liêng của lịch sử đã điểm dậy mà đi, để dọn dẹp bãi rác trên quê hương là do đảng cộng sản xả ra. Nay chính người dân chúng ta phải thể hiện đúng quyền làm chủ đất nước là phải có nghĩa vụ dọn dẹp nó đi, chứ không thể đẩy đùng mãi được. Hãy nhìn vào các nhà lao chứa đầy các người yêu nước đang bị đánh đập, hành hạ, bỏ đói trong nghiệt ngã của cái gọi là thiếu trách nhiệm với tổ quốc và đồng chúng ta.Không thể trông chờ vào sự can thiệp của Mỹ hay bất cứ một quốc gian nào khác vì không ai thương dân tộc chúng ta hơn chúng ta được.


Một lần đứng lên để làm lại một trang sử mới thật oai hùng để sớm đưa nước Việt minh châu trời đông và bắt kịp đà tiến của thế giới ngày hôm nay, một lần phải đứng lên để cứu chính chúng ta và các giai cấp công, nông và ngư dân đang dần dà chết trong nghèo đói vì sự bất tài của đảng csVN trong việc lèo lái con thuyền quốc gia. 41 năm quá đũ để chúng ta có thể làm được việc này!! Tố quốc và dân tộc đang chờ giờ phút khởi động để đổi thay dòng chảy của xã hội.

Võ thị Linh 9/5/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét