Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

BỒI BÚT CỘNG SẢN KHÔNG NGỪNG 
PHUN NỌC VÀO QLVNCH

Sợ hãi và ác mộng của những kẽ được coi như là chiến thắng vào tháng tư 1975 vẩn chưa chưa bao giờ tan biến bởi những nét CHÍNH ĐẠO nơi những chàng trai của miền nam VN trước năm 1975. Chính đạo trong bài viết nầy được mang ý nghĩa như sau: Chính : chân chính; đạo : con đường . Chính đạo là con đường chân chính đưa Việt tộc đến với hạnh phúc, yên bình và công bằng trong lý tưởng tự do dân chủ của thế giới văn minh ngày nay.

Nét chính đạo là những nét căn bản của mổi chiến sĩ QL.VNCH, họ đã được hấp thụ từ trong lúc đang còn thụ huấn trong quân trường, để khi vác lên chiếc ba lô hành trang lên đường bảo vệ sự yên bình cho miền nam tự do - mổi một chiến sĩ là một thể hiện đậm nét về tính nhân bản-vị tha-hoà hợp cao nhất trong cuộc chiến Quốc Cộng.  https://www.facebook.com/photo.php?fbid=286910804792389&set=a.286908338125969.1073741911.100004204144219&type=3&theater

Chính vì thế mà người cộng sản rất sợ cái hào quang gi tạo đang mang trong mình về cuộc chiến gọi giải phóng miền nam VN (?!), mà thực chất là những kẽ khát máu theo lệnh của QT3 để nhuộm đõ miền nam VN và các nước Đông Dương. 


vietlist.us
Ông Lê Diễn Đức nghỉ sao 
về câu nói của TBT Lê Duẩn?

QLVNCH luôn là mối đe doạ cho tà quyền csVN, một tập thể không ngừng đấu tranh cho lý tưởng Tổ Quốc Danh Dự và Trách Nhiệm, trước 1975 và sau 1975 vẩn như một chưa bao giờ thay đổi. Nhân dân trong nước ngày càng thấu hiểu hơn về một Quân Lực đúng nghĩa trong trách nhiệm bảo vệ tổ quốc củng như sự an bình của nhân dân miền nam trước họng súng phi nhân của đoàn quân vượt Trường Sơn vào quấy phá miền nam. Và nhân dân trong nước kể cã nhân dân miền bắc giờ đây đã biết QL VNCH là những nạn nhân của nọc độc từ bọn bán nước buôn dân liếm giày Bắc Kinh phun ra. 

Tà đạo dứt khoát phải sợ hãi trước chính đạo, thế cho nên sau khi cướp được miền nam VN, cộng sản đã không ngng mạ lỵ bôi nhọ QLVNCH cho đến ngày hôm nay. Đó là trường hợp mới đây của tên bồi bút Lê Diễn Đức, thực chất hắn là một du sinh vc tại Ba Lan, từng theo học tại ĐH Tổng hợp Toán tại Wroclaw đã cộng tác với đài RFA trong mác người tị nạn (?) khi bị trục xuất về VN. Tên nầy trong thời gian mới đây đã lên tiếng mạ lỵ QLVNCH. Văn nô LDĐ nầy ngày 30/8 trong Blog cá nhân y đã viết:"Cả hàng trăm ngàn quân lính trong tay, vũ khí xềnh xàng mà còn bị bộ đội Bắc Việt đánh cho tan tành, chạy chít chết, cuối cùng phải đầu hàng......." Với lời nói nầy LDĐ đã bị RFA cho thôi việc. thế là mất Job! Đó chính là ý nghiã của luật  " nhân quả nhãn tiền" 
"Nhân quả nhãn tiền" lên con người LDĐ là chuyện đương nhiên, do đó ngay sau khi đăng việc mạ lỵ nầy lên Blog cá nhân liền bị dàn hoả của của dư luận và đài RFA đã thiêu cháy thân xác của LDĐ và đài RFA củng chính thức phóng sanh hắn ra khỏi căn nhà của Đài Á Châu Tự Do, nơi mà tên bồi bút nầy đã cộng tác hơn 4 năm qua, các bài vỡ của hắn củng bị tháo xuống hết. 
Tuy nhiên vẩn với bản chất hắn ngoan cố, trong ngày 7/9/2015 hắn đã dùng hình ảnh "Sải cánh tự do" với hàm ý là khi rời khỏi RFA là hắn đã bắt đầu từ đây có tự do (?). Thật là lợm giọng về con bồ câu LDĐ sải cánh tự do (?). Nếu nói như lời tên bồi bút nầy thi: khi hắn cộng tác với đài RFA là đã bị RFA dí súng hay dao vào lưng chăng? một trí thức đỏ có tuổi đời vượt quá xa thời tuổi trẻ bồng bột, mà hắn lại bị RFA còng tay, ức hiếp hắn bẻ cong ngòi bút trong mấy năm qua? Thật tội nghiệp và bất hạnh cho LDĐ khi phải muối mặt nhận những đồng đô la thiếu tự do của RFA để nuôi sống bản thân?. Trốn chạy thiên đường cộng sản (?) đến Mỹ để kiếm được cái mác "tị nạn", cho đến nay hắn mới bắt đầu được "sải cánh tự do" ? LDĐ thật đúng với cụm từ "vô liêm sĩ". Người Việt tự do hải ngoại và trong nước hiểu sao về việc sải cánh tự do của tên bồi bút LDĐ ?? Nếu nói nham nhở theo kiểu ông Trung tá  vc Vũ Văn Hiển, phó công an phường 6 quận 3 là  " Sải cánh tự do theo LDĐ là cái con  (c..) củ cải..". 
Hình ảnh con chim sải cánh bay tự do trên mặt nước biển được Lê Diễn Đức 
đăng tải trên facebook của mình (Nguồn: FBNV)

THƯ ĐÀI Á CHÂU TỰ DO RFA VỀ TRƯỜNG HỢP 2 NHÀ BÁO LÊ DIỄN ĐỨC VÀ ĐỖ HÙNG

RFA Fanpage - Đôi lời minh định về sự kiện nhà báo Lê Diễn Đức

Thưa các bạn,

Trong vòng hai ngày hôm nay, e-mail của RFA Việt ngữ, cũng như trong tin nhắn trên fanpage RFA Việt ngữ và trong nhiều bình luận trên fanpage nhiều bạn đã có thắc mắc về chuyện nhà báo Lê Diễn Đức với RFA Việt ngữ, trong bối cảnh tại Việt Nam có sự việc của nhà báo Đỗ Hùng – thuộc báo Thanh Niên, mà RFA Việt ngữ có đưa lên fanpage.

Admin của fanpage RFA Việt ngữ xin có đôi lời như sau:

Hai sự việc này có điểm giống nhau: Đều xuất phát từ những bài viết trên trang cá nhân facebook, đương nhiên không phải là bài viết báo chí, không phải là hoạt động báo chí và hoàn toàn là chuyện cá nhân.

Chúng tôi tôn trọng quan điểm cá nhân và các quyền tự do của mỗi người, trong đó có hai nhà báo Lê Diễn Đức và Đỗ Hùng.

Tuy nhiên, hai sự việc này có những điểm hoàn toàn khác nhau:

1. Xét về mặt quan hệ:

- Chuyện của RFA Việt ngữ với nhà báo Lê Diễn Đức là quan hệ dân sự. RFA Việt ngữ thấy rằng quan điểm cá nhân của nhà báo Lê Diễn Đức không phù hợp với những tiêu chí, mục đích và nguyên tắc của hãng, nên đã chấm dứt hợp đồng. Đây là một chuyện hoàn toàn bình thường trong xã hội dân sự thuần túy. Nếu có bất cứ khúc mắc nào, nhà báo Lê Diễn Đức hoàn toàn có quyền khởi kiện dân sự lên tòa án tại Hoa Kỳ.

- Chuyện của nhà báo Đỗ Hùng với tòa soạn báo Thanh Niên và Bộ Thông tin – Truyền thông Việt Nam là quan hệ hành chính. Anh Đỗ Hùng bị tước thẻ nhà báo bằng quyết định hành chính, bị giáng chức và kể cả cho thôi việc dưới sức ép từ phía chính quyền, của Ban Tuyên giáo của đảng cộng sản và từ Cơ quan an ninh quản lý lĩnh vực báo chí, không phải vấn đề dân sự.
2. Xét về mặt nội dung, quan điểm của hai đoạn viết:
- Đoạn viết của nhà báo Đỗ Hùng không châm chọc ai, không chỉ trích ai, cũng không phải là nhận xét vấn đề lịch sử, mà đơn thuần chỉ diễn tả một sự kiện lịch sử dưới góc nhìn hài hước. Bộ Thông tin – Truyền thông và tòa soạn báo Thanh Niên hoàn toàn không dẫn ra được những lý do hợp lý và căn cứ pháp lý cụ thể cho việc tước thẻ nhà báo.
- Đoạn viết của nhà báo Lê Diễn Đức công khai nhận định chủ quan về những người lính Việt Nam Cộng hòa, và quy chụp những người có tư tưởng, suy nghĩ và hành động riêng là “lừa gạt bà con Hải ngoại nhẹ dạ để kiếm tiền” mà không có bằng chứng chứng minh. Từ đó gây ra mâu thuẫn, chia rẽ trong cộng đồng người Việt trong nước và Hải ngoại.
Đối với các vấn đề lịch sử, chúng ta cần có góc nhìn khách quan, không thiên kiến và tôn trọng cả hai bên của cuộc chiến, dù thành hay bại, nhằm mục tiêu xa nhất là xóa bỏ hận thù, hòa hợp, hòa giải, hàn gắn vết thương chiến tranh. Đó là một trong những mục tiêu, nguyên tắc của RFA.
Do đó, trong các bài viết, RFA Việt ngữ dù có nói đến vấn đề lịch sử cũng đều cố gắng nói về hiện tại và tương lai. Những vấn đề hiện tại là hậu quả của quá khứ, chúng ta cần biết để khắc phục, hoàn thiện cho tương lai, chứ không phải bới móc, quy chụp mà không chứng minh.
3. Xét về hậu quả:
- Nhà báo Lê Diễn Đức tuy không còn làm cho RFA Việt ngữ, nhưng có thể làm cho hãng thông tấn, tòa báo, tạp chí khác, ở bất cứ đâu hoặc có thể tự thành lập một tòa báo, đài phát thanh, … hoàn toàn mới ở trên đất Hoa Kỳ.
- Nhà báo Đỗ Hùng sẽ bị hạn chế trong hoạt động báo chí, không thể thành lập một tòa báo khác trên lãnh thổ Việt Nam – bởi Luật báo chí Việt Nam không cho phép tồn tại báo chí tư nhân.
Một lần nữa, Admin của fanpage RFA Việt ngữ khẳng định, RFA Việt ngữ tôn trọng quan điểm cá nhân và quyền tự do cá nhân của blogger/nhà báo Lê Diễn Đức, nhưng những quan điểm cá nhân của anh Đức không phù hợp với nguyên tắc như đã nói ở trên, nên RFA Việt ngữ không còn cộng tác với anh Đức.
Chúng tôi mong rằng, anh Đức có thể tìm kiếm cho mình một nơi cộng tác mới phù hợp với những quan điểm của anh.
Admin RFA
Đài Á Châu Tự Do

  
Bồi bút vc Lê Diễn Đức.
  
Bõ ngoài tai các luận điệu xuyên tạc bôi nhọ QL.VNCH theo sự căm thù của bọn bồi bút csVN. Chiến tranh đã chấm dứt nhưng thù hằn vẩn còn vần vũ trên vòm trời Chúng tôi những người trẻ viết vội vài điều suy nghĩ của tuổi trẻ VN đang sinh sống tại Hải Ngoại về chân dung người lính VNCH.

QL.VNCH bị trói tay trong trách nhiệm giử nước
Những gì mà QLVNCH làm được cho nhân dân miền nam VN trong suốt 20 năm là người dân miền nam VN được sống trong tự do,ấm no và hạnh phúc, là điều mà bộ đội Bắc Việt không bao giờ làm được! . Trong lúc QLVNCH kiến tạo nền đệ nhị cộng hoà thì lúc đó bộ đội Bắc Việt anh hùng của ông Lê Diễn Đức làm gì? năm 1968, khi đồng minh Mỹ chưa bội phản VNCH, thì bộ đội Bắc Việt dưới lệnh tổng tấn công của hồ chí minh trong đầu xuân 1968 ra tay phá hoại miền đồng bào miền nam đang ăn tết nguyên đán. Bộ đội miền bắc đã hoàn toàn bị đánh bại khỏi các tỉnh thành của miền nam VN. Nếu như theo kiểu nói của LDĐ, thì QLVNCH có bị bộ đội Bắc Việt đánh cho chạy chí chết hay không? hay là bộ đội Bắc Việt bị QLVNCH đánh bật ra khỏi các tỉnh thành trong toàn miền nam VN ?? Họ mạ lỵ ngưới lính VNCH thiếu tư cách, lòng can đảm và tinh thần ái quốc ?
Bằng chứng đâu họ nói như thế? 
Chỉ riêng trận đánh Tết Mậu Thân đã chứng minh dư thừa khả năng chiến đấu tuyệt vời của họ. Cộng Sản với ý đồ đánh lén, bất ngờ tổng công kích vào thời gian thiêng liêng nhất trong năm, nhằm bẻ gãy ý chí phòng thủ của miền Nam. Nhưng chúng đã thất bại nặng nề, binh sĩ VNCH đã chống trả mãnh liệt, không một đơn vị nào tan rã, tháo chạy. Thậm chí cảnh sát , nhân dân tự vệ, với vũ khí thô sơ đã chống lại những lính chính quy Bắc Việt, trang bị vũ khí hạng nặng. Tất cả phần đất địch tạm chiếm, QLVNCH đã chiếm lại, từ Cổ Thành Quảng Trị cờ Vàng lại bay trên thành phố thân yêu! Sau thời điểm này, số người tình nguyện nhập ngũ bảo vệ đất nước lên qúa cao, đến nỗi chính phủ phải ngưng tuyển mộ lính trong một thời gian dài. Nếu thiếu lòng can đảm, tinh thần ái quốc, sao họ làm được công việc thần thánh đó ?

Rồi đến trận chiến mùa hè đỏ lửa năm 1972, các chiến binh VNCH bị vây hãm tại An Lộc đã anh dũng tử thủ chống trả lại lực lượng hùng hậu của địch, kèm theo những trận mưa pháo triền miên bất tận, vậy mà cuối cùng họ cũng đã đè bẹp được những trận tấn công liên tục của các chiến xa địch quân.
Một cố vấn Mỹ đã kể lại : "Chỉ có một tiểu đội Bộ Binh, lại được lịnh phải phá huỷ 3 cỗ xe tăng của địch. Ông tiếp tục kể, như lạc vào chuyện thần thoại, các binh sĩ này lại có ý định bắt sống những chiếc xe tăng kia, lạ lùng thay họ gần làm được điều đó, họ bắt sống được 2, chỉ còn một chiếc chạy thoát!” Những hành động đó đã nói lên tinh thần chiến đấu cao độ và sáng kiến tác chiến, quân đội nào có thể thực hiện được điều đó, than ôi, thế mà họ vẫn bị cáo buộc là hèn nhát, chưa đánh địch đã bỏ chạy.

Quân đội nào cuối cùng rồi ai đã tháo chạy khỏi mièn nam VN từ năm 1968 đến mùa hè 1972?? Xin mời LDĐ trã lời giùm câu hỏi nầy?? Tháng 4 năm 1975 nếu như đừng bẽ cong ngòi bút thì nhân dân VN hiểu được sự tan hàng của QLVNCH, xin hãy nghiền ngẫm lời xin lổi của tướng William C. Westmoreland, người đã từng Tổng Tham mưu trưởng lục quân Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam.
Image
Thống Tướng Westmoreland xin lỗi các Cựu Quân Nhân QLVNCH.
"Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết đối với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Đồng minh của chúng ta."
"Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn Cựu Quân Nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn!"
"On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys." (General William C. Westmoreland)
Ông Lê Diễn Đức nên nhớ: "Hoa Kỳ đã cắt viện trợ nặng nề từ năm 1973, hậu quả là QLVNCH không còn nguyên liệu, đạn dược đủ cung cấp cho chiến trường. Phi cơ, quân xa nằm ụ trong bãi, đại bác chỉ được bắn tối đa 3 trái mỗi ngày, họ bị trói tay toàn diện". Chính điều này đã được tướng VC Văn Tiến Dũng công nhận trong tác phẩm Đại Thắng Mùa Xuân của y: "Từ khi Mỹ cúp viện trợ, khả năng di động và hoả lực của quân đội VNCH sa sút hơn phân nửa, chính vì đó mà quân dội Miền Bắc mới có cơ hội chiến thắng". Thiếu phương tiện chiến đấu như thế vậy mà Cộng Quân vẫn phải kinh khiếp, 30 tháng Tư "họ vẫn không ngờ là họ đã thắng"!
Đau đớn thay một quân lực, chỉ vì quyền lợi của những cường quốc, những tham vọng thoả hiệp trên bàn cờ quốc tế, đồng minh tin cậy nhất đã phản bội họ, đâm sau lưng họ qua Hiệp Định Bàn Tròn Ba Lê năm 1972, từ đó ngưng tiếp tế vũ khí, trói tay bạn trên chiến trường, lũng loạn hậu trường chính trị để làm nản chí và mất niềm tin chiến đấu, tạo điều kiện thuận lợi và dọn đường cho bọn Cộng Sản Bắc Việt cưỡng chiếm Miền Nam.
Một điều rất lạ lùng, quân lực VNCH khi bị bỏ rơi từ sau Hiệp định Paris ra đời năm 1973, vẫn kiên nhẫn, vẫn kiên cường chiến đấu đơn độc, vẫn chiến đấu dũng cãm chống kẻ thù đông hơn gấp bội, vũ khí tối tân và dồi dào hơn gấp nhiều lần, với sự yểm trợ tích cực không điều kiện từ tinh thần đến vật chất của Liên Xô, Trung Cộng và cả khối Cộng Sản Quốc Tế.
Quân lực VNCH vẫn gan dạ, sừng sững như núi, hy sinh vững vàng chiến đấu. Nếu cấp chỉ huy của họ không ra lệnh buông súng, sáng suốt không áp dụng chiến thuật “triệt thoái cao nguyên,” quyết định sống mái tới giây phút cuối cùng. Thì chưa chắc ngày hôm nay phần thắng đã thuộc về ai! Niềm đau bị bức tử không chỉ nằm trong việc bị đồng minh phản bội, không cho người lính VNCH có cơ hội một mất, một còn đọ sức với quân thù.
QLVNCH thất trận không phải vì thua kém, mà vì không có cơ hội chiến đấu. "Cọp trong cũi sắt phải giương mắt nhìn", để đám khỉ “nhảy bàn độc” mặc tình bày trò nhố nhăng. Những niềm đau, nỗi nhục sau khi cuộc chiến kết thúc, đã kéo dài suốt gần nửa thế kỷ và còn mãi mãi, chết vẫn chưa quên! Như vết sẹo hằn sâu trên cơ thể nhắc nhở hoài đau thương, chỉ cho đến khi nào QLVNCH có cơ hội chiến thắng lại kẻ thù qua bất cứ hình thức nào, thì niềm đau kia mới phai mờ.
KẾT LUẬN:
Quân đội VNCH tuy bất hạnh trong quá khứ, họ bị bắt buộc buông súng giửa chừng , khi cuộc cờ còn đang dang dở; nhưng ít ra người trẻ chúng tôi nhận thấy được họ rất được xứng đáng để vinh danh vì họ không đi ngược với đà tiến tư tưởng trong các xã hội văn minh khác cùng thời. Họ đã nỗi bật vì đã xây dựng được một xã hội thật dân chủ tự do và tiến bộ. Quân lực VNCH tuy còn son trẻ, nhưng thật sự đã trưởng thành từ tư tưởng đến hành động trong việc xây dựng một quốc gia văn minh nhằm tạo hạnh phúc cho nhân dân miền nam. Một chế độ mà những dũng tướng luôn sát cánh với đồng bào và tổ quốc. Họ là những người đã bị tà quyền gọi là ngụy quân nhưng bản chất họ không ngụy, mà là chân. Tới nay gần 4 thập niến trôi qua sau cuộc chiến, giờ đây chính phe thắng cuộc buộc phải lật lại suy tư và những lập luận đã có từ trước. Họ đã chính thức tôn vinh các chiến sĩ Hoàng Sa đã hy sinh ngày 19.1.1974, trong ngày tưởng niệm 40 năm trận hải chiến giửa hải Quân VNCH và Tàu Cộng nơi Hoàng Sa để bảo vệ chủ quyền của VN. Đó là cái CHÍNH ĐẠO mà QLVCH đã cưu mang trong suốt cuộc chiến Quốc Cộng (1955-30.4.1975) và củng là tấm gương sáng cho các thế hệ Hậu Duệ VNCH noi theo.
Một Nguỵ Văn Thà của QL.VNCH dám nã đạn vào đầu giặc xâm lược khác xa với Bộ đội Bắc Việt tại Gạc Ma năm 1988, lấy thân mình làm bia cho Tàu cộng nã đạn vào người thật đau thương và tủi nhục!
Còn đối với các tướng lãnh quân đội Nhân Dân CHXHCNVN ( Bộ đội bắc Việt), khi giàn khoan HD 981 dược Tàu Cộng đưa vào vùng hải phận VN, thì đây chính là thời điểm để mọi người có thể nhìn thấy được họ là những người kẻ hèn của thời @=NGỤY CHÍNH CHỦ 100% từ đầu đến chân!
Các tướng của quân đội Nhân Dân co đầu rút cổ, xây dựng hoà bình với kẻ thù, cương quyết bám bờ để bảo vệ chủ quyền của đảng và thiên triều. Hết thuốc chửa!!
Câu nói của Phùng Quang Thanh, Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng của Bộ Đội VN như sau:
"Ta với Trung Quốc, hai nước láng giềng còn va chạm, còn mâu thuẫn trên biển, thể nào lúc này, lúc kia sẽ có va chạm, có mâu thuẫn, bất đồng nên lãnh đạo các bộ, ngành, địa phương khi gặp tình hình như vậy thì hết sức bình tĩnh, tin tưởng tuyệt đối vào Bộ Chính trị, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ. Nếu chúng ta không vững vàng thì rất dễ bị phân hóa. “láng giềng là bất biến, không thay đổi được nên phải chung sống hòa bình, lâu dài, hợp tác với nhau đôi bên cùng có lợi. Chúng ta tăng cường hợp tác để hạn chế mặt phải đấu tranh, nhưng đấu tranh cũng để hợp tác. Đấu tranh không thể để đỗ vỡ, xung đột. Tôi thấy lo lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực đến TQ là ngại. Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm cho dân tộc"
Trọng Lú, TBT Đảng csVN luôn tiếp tục lên án người dân yêu nước xuống đường chống Trung cộng trong thời gian trước đây, ông tổng bí lên giọng vu cáo là: "việc lợi dụng kích động biểu tình đập phá". Cụ thể ngài tổng bí nói: “Việc lợi dụng kích động biểu tình đập phá, hình ảnh VN còn tốt được không? May mà ta đã xử lý kiên quyết. Phải rất bình tĩnh, tỉnh táo, khôn khéo, có hiệu quả, nóng mắt lên là nguy hiểm“. Các tướng quân của QĐND của nước CHXHCNVN cũng không kém gì Trọng Lú. Từ Võ Nguyên Giáp cho tới các thế hệ đàn em sau nầy như Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh ..những tên tướng quân hèn của thời đại Hồ chí Minh luôn có sẳn trong tư duy tinh thần thần phục Đại Hán , để được che chở và bảo vệ.
TINH THẦN VNCH LUÔN BẤT DIỆT!
CÁM ƠN ANH, NGƯỜI CHIẾN SĨ VNCH!

NẾU ĐƯỢC LÀM CON DÂN CỦA MỘT NƯỚC NHƯ NƯỚC VNCH TRONG QUÁ KHỨ LÀ MỘT NIỀM HẢNH DIỆN CHO MỌI THẾ HỆ CON CHÁU VIỆT TỘC. 
CHÚNG TÔI KHÔNG HỀ XẤU HỔ VỚI ƯỚC MƠ ĐÓ!

Tiếng nói của Hậu Duệ VNCH Võ Thị Linh 13/9/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét